
Không phải ai cũng nổi bật hay giàu có, nhưng những người sống tốt thầm lặng lại để lại dấu ấn sâu sắc. Họ chọn tử tế như một lẽ tự nhiên, vì thấy người khác bình an cũng là niềm vui của mình.
Tôi có một người bạn. Năm nhất đại học, cậu ấy không nổi bật, không tham gia câu lạc bộ, cũng chẳng bao giờ phát biểu trong lớp. Cậu thường ngồi ở một góc yên lặng, buổi trưa đem cơm theo từ ký túc xá, ăn nhanh rồi đi đâu đó mất dạng. Hồi đầu tôi nghĩ cậu là kiểu người hướng nội, sống khép kín.
Cậu ấy tên là Dương, quê ở một huyện miền núi xa xôi. Lúc đầu, tôi không để ý lắm. Nhưng sau đó có lần đi qua công viên gần trường, tôi thấy cậu đang bẻ bánh mì chia cho mấy con mèo hoang. Tay cậu còn đang dọn những mảnh rác xung quanh ghế đá. Không có ai ở đó, cậu cũng chẳng biết tôi đang đứng nhìn.
Lúc về, tôi hỏi đùa: “Mày làm bảo vệ công viên à?” Cậu chỉ cười hiền: “Không đâu. Nhưng chỗ này tao hay ngồi nghỉ, sạch sẽ một chút thì dễ chịu hơn.” Tôi bật cười, thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng bắt đầu tò mò hơn về cậu bạn này.
Dần dần thân nhau, tôi mới biết ngày nào Dương cũng dậy sớm để mang đồ ăn thừa ở căn-tin cho mấy con chó mèo lang thang quanh khu ký túc. Cậu còn giặt chăn cũ ở trạm giặt để mang cho người vô gia cư gần bến xe buýt. Cứ âm thầm mà làm, chưa từng kể với ai.
Một lần trời mưa to, tôi quên mang áo khoác. Cậu chạy từ giảng đường khác qua, đưa tôi cái áo mưa nhàu cũ: “Tao còn ô, mày mặc cái này đi.” Tôi ngạc nhiên: “Cái này không phải của mày mà?” Cậu gãi đầu: “Của một bác lượm ve chai cho. Không đẹp đâu, nhưng che mưa tốt.”

Tôi hỏi cậu: “Sao mày tốt với mọi người như vậy? Có ai trả ơn đâu.” Dương chỉ nói: “Tao không mong trả ơn. Nhưng nếu ai đó nhờ mình mà thấy nhẹ lòng một chút, thì cũng đáng.” Câu nói ấy khiến tôi im lặng rất lâu. Trong cái xã hội mà ai cũng vội vã lo cho mình, thì việc một người sống tử tế âm thầm như vậy thật sự hiếm.
Sau này, tôi phát hiện cứ vào cuối tháng, Dương lại đi làm thêm cả ngày thứ bảy, không nghỉ. Hỏi ra mới biết, cậu gửi tiền cho một người bạn thời cấp ba vừa nghỉ học vì mẹ bị bệnh nặng. Không phải họ hàng, không phải ruột thịt, chỉ vì “hồi trước nó từng chia cơm với tao lúc tao quên ví”.
Dương không giàu có, học cũng không xuất sắc, nhưng luôn sống tử tế. Cậu chưa từng lên tiếng kêu gọi ai, chưa bao giờ đăng mạng xã hội khoe mình làm việc tốt. Mỗi việc cậu làm đều lặng lẽ, không ai biết, nhưng có sức lan tỏa rất thật.
Năm ba, tôi thấy có lần trong lớp có bạn bị ngất. Trong lúc mọi người còn luống cuống, Dương đã chạy đến, bế bạn đó xuống phòng y tế, sau đó lại trở về như không có gì. Những người như cậu, luôn có mặt đúng lúc, nhưng chưa từng đòi được ghi nhận.
Tôi bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Không phải ai sống tốt cũng cần được vinh danh. Có những người chọn tử tế như một lẽ tự nhiên, vì họ thấy sự bình an của người khác chính là niềm vui của bản thân.
Một bữa cơm được chia sẻ là tử tế. Một chiếc áo mưa cũ là tử tế. Một bữa sáng nhường lại cho người vô gia cư cũng là tử tế. Những điều ấy tưởng nhỏ, nhưng lại nuôi lớn tâm hồn người khác.
Tôi rất ít khi ngưỡng mộ ai, nhưng với những người sống không cần ồn ào, không cần ghi công, vẫn ngày ngày lựa chọn sống tốt giữa đời, tôi luôn dành cho họ một sự tôn trọng sâu sắc.
Tú Uyên biên tập
Post a Comment