Yingvn

Bạn có đang nghiện một cái gì đó không?

Bạn có đang nghiện một cái gì đó không?
Bạn có đang nghiện một cái gì đó không?

Có những lúc, giữa nhịp sống hối hả, ta tự hỏi rằng con người hôm nay đã thực sự mạnh mẽ hơn, hay chỉ đang che giấu những vết nứt ngày càng nhiều trong tâm hồn? Nhìn bề ngoài, mọi thứ dường như rực rỡ từ ánh đèn phố, mạng xã hội ngập tràn hình ảnh đẹp, ai nấy đều cố gắng tỏ ra ổn. Nhưng phía sau nụ cười ấy, có khi là một nỗi trống trải âm thầm gặm nhấm.

Thật khó tin, nhưng chỉ riêng ở Việt Nam, các chuyên gia ước tính có đến gần 15 trong 100 người đang đối diện với rối loạn tâm thần. Nếu đem con số khô khan ấy trải ra giữa đời thường, nghĩa là trong một lớp học 40 người, có thể 6 người đang âm thầm vật lộn với bóng tối trong tâm trí. Con số tưởng chừng lạnh lùng ấy, khi nhìn gần, lại trở thành một sự thật chạm lòng: chúng ta không hề cô đơn trong những ngày bão tố.

Thế giới rộng lớn cũng không khác. Người ta nói rằng, cứ ba người thì có một người gần như không thể rời khỏi mạng internet. Ở quán cà phê, trên chuyến xe buýt, trong góc phòng trọ, ánh sáng xanh của màn hình trở thành người bạn đồng hành trung thành. Nhưng cái “bạn đồng hành” ấy lại âm thầm đánh cắp đi những giờ phút ta có thể ngồi lại với chính mình, hoặc lắng nghe một người thân yêu ngay bên cạnh.

486c6df81c8a4ade6c03b31313077d9c

Và rồi, khi không chịu nổi sự chênh vênh, nhiều người tìm đến những lối thoát tạm bợ. Có người chọn men rượu để quên đi nỗi buồn. Ở Việt Nam, tiêu thụ rượu bia thuộc hàng cao nhất châu Á, mỗi năm hàng tỷ lít bia được uống cạn. Đằng sau sự ồn ào của những bàn nhậu, đôi khi chỉ là những trái tim mệt mỏi cần một chỗ để nương. Người khác tìm đến game online, sống hàng giờ trong thế giới ảo nơi mình có thể làm “anh hùng” hay “người chiến thắng”, để rồi rời màn hình là thực tại trống rỗng. Có những đứa trẻ đắm mình trong trò chơi đến nỗi bỏ học, có những người trưởng thành ngồi thâu đêm, sáng ra mắt đỏ ngầu mà lòng thì vẫn buốt lạnh.

Thậm chí, không ít người dùng mạng xã hội như một tấm mặt nạ. Một bức ảnh lung linh có thể giấu đi một tâm hồn rệu rã. Người ta so sánh, người ta chạy đua, để rồi tự biến mình thành kẻ thua cuộc ngay trong cuộc đời của chính mình. Thật trớ trêu, nơi kết nối lại cũng có thể là nơi gieo thêm cô đơn.

Nhưng có lẽ, “nghiện” không chỉ nằm ở rượu, ở game hay mạng xã hội. Có những người nghiện công việc. Họ lao vào làm từ sáng đến khuya, coi thành tích là thước đo giá trị bản thân. Nhưng khi đêm xuống, ngồi lại trong căn phòng vắng, vẫn có những khoảng trống không gì lấp được. Một khảo sát quốc tế từng chỉ ra, có đến hơn 60% người lao động cảm thấy kiệt sức tinh thần, và kiệt sức ấy không chỉ đến từ công việc, mà từ chính áp lực “phải luôn tỏ ra mạnh mẽ”.

Tất cả những con số, khi ta đọc thoáng qua, có thể thấy lạnh lẽo. Nhưng nếu chậm lại một nhịp, ta sẽ nhận ra mỗi số liệu ấy đều mang khuôn mặt người: một người cha ôm chai rượu để quên đi nỗi mệt nhọc; một cậu bé giấu đôi mắt đỏ vì thua trận game; một cô gái cười rạng rỡ trên Facebook nhưng đêm về lặng lẽ khóc; một nhân viên chăm chỉ đến mức quên mất bữa cơm cùng gia đình. Đó không chỉ là những “hiện tượng xã hội” xa vời, mà đang hiện hữu ngay cạnh ta, có khi trong chính ta.

871d8838175ecca8b9a0334292380dcf

Vậy, con đường nào để trở về? Có lẽ không có một đáp án chung cho tất cả, nhưng điều chắc chắn là chúng ta không thể tiếp tục che giấu mãi. Che giấu vết thương chỉ khiến nó thêm nhức nhối. Mỗi người cần một điểm tựa, có thể là gia đình, là bạn bè, là một người thầy, hay đơn giản chỉ là dám lắng nghe tiếng lòng của chính mình.

Sự chữa lành không đến từ những cuộc vui tạm bợ, cũng không từ một đêm uống say hay một trận game thắng lớn. Nó đến từ những khoảnh khắc rất nhỏ: một cái nắm tay thật chặt, một bữa cơm ấm, một cuộc trò chuyện không phán xét. Nó đến từ việc dám thừa nhận rằng “mình yếu đuối”, và tìm sự giúp đỡ thay vì gồng lên mãi.

Chúng ta đang sống trong một thời đại nhiều tiện nghi, nhưng cũng nhiều trống vắng. Và có lẽ, thử thách lớn nhất của thế hệ hôm nay không phải là đói nghèo hay chiến tranh, mà là học cách giữ cho tâm hồn không bị vỡ vụn trong guồng quay. Bình yên, rốt cuộc, chưa bao giờ ở đâu xa. Nó nằm trong một hơi thở chậm, trong một buổi chiều tắt điện thoại để ngồi với người thân, trong sự can đảm quay về với chính mình.

Nếu bạn đã từng thấy mình chơi vơi, xin hãy nhớ là bạn không hề đơn độc. Giữa những con số lạnh lùng kia, vẫn có hàng triệu trái tim giống bạn, vẫn đang tìm cách chữa lành. Và biết đâu, chính khi ta dám yếu đuối, lại là lúc ta tìm thấy sức mạnh thật sự.

Tú Uyên biên tập

Adblock test (Why?)



Post a Comment

Tham gia bình luận

Previous Post Next Post