Yingvn

Khi tôi không muốn phải chạy quá nhanh, để không bị bỏ lại

Khi tôi không muốn phải chạy quá nhanh, để không bị bỏ lại
Khi tôi không muốn phải chạy quá nhanh, để không bị bỏ lại

Khi ta bị bỏ lại  không phải lúc nào cũng là do ta không đủ cố gắng, mà đôi khi chỉ vì ta đang dừng lại một chút để thở.

Khi ta bị bỏ lại và những ngày ta không muốn chạy theo ai cả

Có lần tôi ngồi trong quán cà phê quen, trời Sài Gòn mưa lất phất, đường ngoài kia ngập một đoạn dài, xe cộ nối đuôi nhau chờ nước rút. Tôi mở điện thoại, kéo xem vài story, thấy bạn bè đang ở đâu đó rất xa: có người đi hội thảo, có người học khóa học marketing ngắn hạn, có người làm part-time ở công ty nước ngoài. Một phần trong tôi thấy mừng cho họ, phần còn lại thì như bị rút cạn mất chút bình tĩnh mình đang có.

Tôi nhìn ly cacao nóng trên bàn, bốc khói nhè nhẹ, nhớ đến tuần trước mình vừa từ chối một lời mời làm nội dung cho một kênh mới. Chỉ vì tôi không thấy bản thân hợp với việc phải lên hình mỗi ngày, phải nói những điều mình chưa từng sống qua, phải dựng video thật nhanh để bắt kịp trend. Tôi đã rất muốn cố thử, muốn “tranh thủ” khi còn trẻ. Nhưng tôi cũng biết nếu nhận lời, tôi sẽ đánh đổi thời gian đọc sách, đánh đổi những buổi chiều thảnh thơi, đánh đổi luôn cả sự yên tĩnh trong đầu.

Tôi có một người bạn thân, từng đi du học Hàn Quốc. Ban đầu cô ấy cũng rất hào hứng quay vlog, dựng clip, chia sẻ hành trình. Mọi người thích lắm, khen cô có gu, nói năng nhẹ nhàng. Clip có tương tác đều đặn, vài nhãn hàng bắt đầu để ý. Nhưng vài tháng sau, cô nói với tôi rằng: “Mình quay hoài mà không nhớ nổi gió ở Busan hôm đó lạnh cỡ nào, mình chỉ nhớ hôm đó phải quay đi quay lại 6 lần vì thiếu góc.” Rồi cô dừng lại. Không hẳn vì chán, mà vì sợ quên mất lý do mình bắt đầu đi.

Câu chuyện của cô khiến tôi nghĩ rất nhiều. Phải chăng có đôi lúc, chúng ta đánh mất sự tận hưởng để theo đuổi một nhịp sống người khác đặt ra? Có phải thành công thì phải thật nhanh, thật ồn ào, thật hiện diện mọi lúc?

Phải chăng có đôi lúc, chúng ta đánh mất sự tận hưởng để theo đuổi một nhịp sống người khác đặt ra?
Phải chăng có đôi lúc, chúng ta đánh mất sự tận hưởng để theo đuổi một nhịp sống người khác đặt ra?

Tôi nghĩ mình không sợ vất vả, không sợ học nhiều, cũng không sợ làm việc. Nhưng tôi sợ một ngày mình nhìn lại, thấy tuổi trẻ của mình chỉ là chuỗi những nội dung cần đăng đúng giờ, những lượt thích được đếm kỹ, những cái tên mình cố nhớ vì từng được gắn thẻ nhiều lần.

Tôi muốn sống thật, không phải sống chậm lại để tụt hậu, mà là để hiểu rõ từng điều mình chọn. Tôi vẫn muốn kiếm tiền, nhưng bằng việc mình giỏi và yêu thích. Tôi vẫn muốn làm việc, nhưng không phải bằng sự gồng mình để không bị lạc hậu. Tôi vẫn muốn tiến về phía trước, nhưng là bằng đôi chân của mình, không phải bằng kỳ vọng của người khác.

Có thể con đường tôi đi sẽ không rực rỡ, không nổi bật. Nhưng nếu mỗi bước chân là thật, thì tôi tin mình sẽ không lạc hướng.

Nếu bạn cũng đang thấy hoang mang, thấy mình hơi chậm so với thế giới, thì không sao cả. Không ai sinh ra để giống ai. Không ai có nghĩa vụ phải trở thành phiên bản thành công theo tiêu chuẩn của người khác.

Chỉ cần bạn vẫn bước đi, vẫn còn muốn sống một đời có ý nghĩa, thì dù chậm đến đâu, bạn cũng đang đi đúng hướng rồi.

Tú Uyên biên tập

Post a Comment

Tham gia bình luận

Previous Post Next Post