
Chợ Tân Hòa buổi sớm luôn rộn ràng. Mùi hành phi, tiếng rao, tiếng dao thớt, cả tiếng lục đục từ quán hủ tiếu đầu ngõ hòa vào nhau như bản hòa âm của ngày mới. Giữa cái náo nhiệt đó, có một chiếc xe đạp cà tàng, cọc cạch đi qua cổng chợ mỗi sáng – người đạp là một bà cụ tóc bạc, dáng nhỏ thó, lưng hơi gù.
Bà bán rau thơm: tía tô, rau răm, húng quế, vài nắm hành lá buộc dây thun. Hàng của bà chỉ đựng trong cái rổ nhựa đỏ lót giấy báo, ít thôi – vừa đủ bán trong buổi sáng. Bà ngồi nép bên hông chợ, gần thùng rác công cộng – tránh nắng, tránh cả những cái nhìn ái ngại.
Không ai biết tên bà. Mấy người trong chợ gọi đại là “bà Hai rau thơm”, vì sáng nào cũng thấy bà lặng lẽ, kiên nhẫn ngồi trên chiếc ghế nhựa lùn, trước mặt là mấy mớ rau be bé, xếp ngay ngắn như một thói quen đã thành hình từ lâu lắm.
Hôm đó là sáng thứ Hai, trời đổ mưa lâm râm từ tờ mờ đất. Tôi ghé chợ mua đồ ăn sáng. Qua góc quen thuộc, không thấy bà Hai đâu. Chỉ còn cái ghế trống, lạnh ngắt.
Tôi quay xe định đi, thì bắt gặp bà đang dựng xe cách đó một đoạn – bánh sau xẹp lép, tay bà thì đang chùi vội tấm nylon phủ hàng. Mái tóc ướt bệt, lưng áo thấm nước. Tôi bước lại hỏi:
— Bà dắt xe vô trong trú mưa đi, để con phụ sửa cho.
Bà ngước lên, mắt đầy nước mưa, nhưng giọng vẫn nhẹ tênh như thường:
— Ờ… bà dắt vô chút thôi, có khi lát hửng đó con. Sáng nào không ra, chiều chỉ có cơm trắng à.
Tôi không biết nói gì thêm. Mưa vẫn lâm thâm. Tôi đưa bà vào mái hiên tiệm thuốc gần đó, ghé quán kế bên mua hai cái bánh bao.
— Bà ăn cái này cho ấm bụng.
— Thôi, bà mới lót dạ rồi. Để phần con cháu ăn, uổng lắm.
— Con không có cháu. Con mua cho bà mà.
Bà im. Đón lấy bánh, đưa lên mũi hít một hơi, rồi mở giấy ra, bẻ đôi.
Một nửa bà cất vào bịch nylon, một nửa để lại trên giấy.
— Cái này bà để chiều ăn. Mưa gió bán chậm, về tới nhà đói có cái lót bụng.
Tôi đứng đó một lúc, nhìn bà ăn từng miếng nhỏ, chậm và chắc. Không vội, không nuốt vội – như người đã quen sống chậm từ lâu lắm. Mắt bà nhìn về phía cổng chợ, nơi người ta che dù, kẻ rồ xe, kẻ tất tả chạy. Riêng bà thì ngồi yên. Không than, không phiền.
Chiều đó, tôi quay lại chợ khi nắng đã lên, định tìm bà gửi thêm ít rau về cho mẹ. Cái ghế vẫn đó, rổ trống không. Trên rổ, có một chiếc bánh bao được bọc kỹ trong giấy, và một mảnh giấy học trò xếp tư, chữ nắn nót:
“Tặng bà Hai. Con cảm ơn bà vì đã để lại nửa cái bánh bao cho con. Mẹ con nói: ai tốt với mình thì phải biết ơn.”
Bên dưới là chữ ký:
“Ngọc – lớp 2A.”
Tôi sững người.
Tôi nhớ lại – lúc sáng bà còn giữ lại nửa chiếc bánh bao “để dành chiều ăn”. Có lẽ sau đó, có một bé gái đi ngang, đói bụng, và bà đã lặng lẽ nhường lại phần ấy cho em. Không cần ai thấy. Không chờ cảm ơn. Nhưng cô bé đã nhớ.
Tôi đứng đó một lúc, giữa chợ chiều rộn ràng, và cảm thấy đời sống này… vẫn dịu dàng lắm, bởi những điều nhỏ như vậy.
Có những người sống giữa đời như một mùi thơm thoảng nhẹ – không ai chú ý, nhưng chỉ cần vắng họ, mọi thứ như thiếu một phần dịu dàng.
Như bà Hai. Như chiếc xe đạp cũ. Như mớ rau thơm lặng lẽ mỗi sáng.
Khai Tâm biên tập
Post a Comment