
Tình yêu là nghệ thuật buông bỏ – không phải để mất nhau, mà để giữ lấy nhau bằng sự tự do và tử tế, là hành trình nhẫn nại thay vì giận dữ, nơi hai người không tìm cách thắng nhau, mà cùng học cách thắng chính mình.
Tình yêu là nghệ thuật buông bỏ
Ở một ngôi làng nhỏ nép mình trên triền núi Paro, Bhutan, tôi đã gặp một cặp vợ chồng già, ông gần 70, bà lặng lẽ giấu nụ cười sau chiếc khăn len đỏ, tóc bạc vương nhẹ trên má. Câu chuyện của họ không bắt đầu bằng những lời thề nguyền lãng mạn hay những ánh mắt đắm say, mà bằng một sự thật giản dị, sâu sắc: “Chúng tôi không cưới nhau để được hạnh phúc. Chúng tôi cưới để cùng học cách từ bỏ cái tôi, và yêu thương không điều kiện.”
Câu nói ấy, như một viên đá cuội lặng lẽ rơi xuống mặt hồ, làm tôi bâng khuâng nghĩ về ý nghĩa của hôn nhân. Trong thế giới hiện đại, nơi tình yêu thường được tô vẽ bằng hoa hồng, những chuyến du lịch xa hoa hay lời hứa về hạnh phúc vĩnh cửu, câu chuyện của cặp vợ chồng Bhutan như một làn gió mát lành, nhắc nhở rằng tình yêu đích thực không phải là đích đến, mà là một hành trình tu hành.
Mỗi sáng, họ dậy sớm, cùng nhau tụng kinh, rửa mặt bằng dòng nước lạnh buốt từ con suối đầu làng. Họ chia sẻ bữa cơm gạo đỏ đạm bạc, cắt đôi quả táo rừng, và chưa từng to tiếng với nhau. Không phải vì họ không có mâu thuẫn – mà vì họ chọn buông bỏ tự ái, giữ lấy sự bình yên. Hôn nhân của họ không phải là một bản hợp đồng để đổi lấy niềm vui, mà là một lời cam kết để cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đối diện với những góc cạnh thô ráp của bản thân.
Ở Bhutan, tình yêu không được đo bằng những món quà đắt tiền hay những khoảnh khắc hoàn hảo. Nó được đo bằng sự nhẫn nại, bằng những lần lùi lại để người kia được thở, được là chính mình. Người đàn ông ấy đã nói với tôi một câu mà tôi mãi ghi nhớ: “Nếu bạn tìm một người khiến bạn luôn thấy vui – bạn đang tìm một người phục vụ. Nếu bạn tìm một người khiến bạn muốn trở nên tử tế hơn mỗi ngày – bạn đang tìm một người bạn đạo.”
Câu nói ấy như một ngọn đèn soi sáng, giúp tôi nhận ra rằng tình yêu không phải là việc tìm kiếm một người để lấp đầy khoảng trống trong lòng, mà là tìm một người đồng hành, cùng ta bước qua những thử thách, cùng ta học cách yêu thương mà không đòi hỏi, không giữ khư khư cái tôi ích kỷ.
Hôn nhân, trong cách nhìn của họ, là một nghi lễ sống hàng ngày – không phô trương, không vội vã, chỉ có lòng tôn trọng, sự kiên nhẫn và một ước nguyện giản dị: “Xin cho chúng ta được làm bạn đồng hành, trong từng kiếp sống.”
Bài học từ cặp vợ chồng ấy không chỉ là câu chuyện về tình yêu, mà còn là một lời nhắc nhở về cách sống. Trong một thế giới đầy ồn ào, nơi chúng ta dễ bị cuốn vào những kỳ vọng và áp lực, có lẽ điều ý nghĩa nhất là tìm được một người bạn đạo – người không hứa cho ta cả thế giới, nhưng sẵn sàng nắm tay ta, cùng bước qua những ngày nắng cũng như ngày giông bão, cùng nhau học cách trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Mỹ Mỹ biên tập
Post a Comment